Kìa, Chín Mươi Chín Chiên
Kìa chín mươi chín con nằm bình yên,
Trong bốn vách tường ràn chiên,
Một con bơ vơ nơi dốc núi xa,
Xa cách cửa vàng nhà Cha:
Ngơ Ngác quẩn quanh non núi gốc gai,
Vắng bóng Cứu Chúa, Người chăn êm ái,
Vắng bóng Cứu Chúa dìu dắt đêm ngày.
Còn chín mươi chín chiên kìa đẹp bao,
Ôi, Chúa chẳng hài lòng sao?
Lệ tuôn Jêsus quay đáp thiết tha
Con đó đã lìa ràn ta,
Lên dốc, xuống đường, bao quản khó gay,
Quyết sống chết kiếm một con chiên ấy,
Quyết sống chết kiếm tìm con chiên nầy!
Tuyệt nhiên không ai đo dò cạn sâu,
Sông, suối, Chúa từng vượt đâu,
Hoặc đêm âm u tâm Chúa chẳng yên,
Nôn nả cố tìm gặp chiên.
Trong núi Chúa nghe chiên ré thảm thương,
ốm yếu sắp chết nào ai cấp dưỡng,
ốm yếu sắp chết nào ai am tường.
Lạy Jê-sus sao trên đường thượng sơn,
In dấu huyết từng bàn chân?
Vì chiên kia nên ta đổ huyết ra,
Khi kiếm nó dọc rừng xa
Tay Chúa cớ sao lưu dấu vết đây?
Ấy lúc bóng tối bị gai đâm đấy,
Trong đêm tối tăm bị rách tay này.
Điệu ca nghe như lôi đình dội vang,
Rung núi lớn, dậy rừng hoang,
Vượt qua không trung lên đến thánh môn
Vui quá đã tìm được con!
Thiên sứ đứng quanh bên Chúa xướng ca
Cứu Chúa đã kiếm được chiên vui quá,
Cứu Chúa đã kiếm được chiên vô nhà!