Hi sinh vi con
Ta hi sinh vì con hết, Huyết tuôn tim nầy tan tành,
Đem con ra từ nơi chết, Chuộc tội đặng con lại sanh;
Ta đã phó tánh mạng cho con rồi, Phó chi cho ta, con ôi?
Ta đã phó tánh mạng cho con rồi, Phó chi cho ta, con ôi?
Nơi Cha ta ngự đẹp đẽ, Ngôi ta sang trọng vô cùng,
Nhưng ta vui lòng lâm thế, Đê hèn, buồn thảm, hư không;
Ta đã bỏ hết vì con kia rồi, Bỏ chi cho ta, con ôi?
Ta đã bỏ hết vì con kia rồi, Bỏ chi cho ta, con ôi?
Thương con ta chịu đau khổ, Trí con đâu kịp suy lường,
Đem con lên từ âm phủ, Thân nầy chịu bao đau thương;
Ta đã gánh hết vì con kia rồi, Gánh chi cho ta, con ôi?
Ta đã gánh hết vì con kia rồi, Gánh chi cho ta, con ôi?
Ta vui xa lìa thiên quốc, Giáng sinh đem đầy ơn hồng,
Yêu thương, tha tội ban phước, Hoàn toàn đều ban nhưng không;
Ta phó hết bữu vật cho con rồi, Đem chi cho ta, con ôi?
Ta phó hết bữu vật cho con rồi, Đem chi cho ta, con ôi?